HOME Back

Use the

Planning a Trip to Japan?

Share your travel photos with us by hashtagging your images with #visitjapanjp

Thông báo kết quả Cuộc thi Viết “Nhật Bản tôi yêu”

Trong 2 tháng diễn ra cuộc thi, BTC đã nhận được hơn 1700 bài viết mang những kỉ niệm, ước mơ và tình cảm của mọi người dành cho xứ sở mặt trời mọc. BTC rất cảm động trước những chia sẻ quý giá này và xin chân thành cảm ơn các bạn, các anh chị đã nhiệt tình tham gia cuộc thi Viết “Nhật Bản tôi yêu”. Sau nhiều ngày xem xét, BTC xin trân trọng thông báo danh sách các tác phẩm đoạt giải Nhất, Nhì và Ba như sau:

Thông báo kết quả

Vali, bức ảnh và Osaka
(Nguyễn Văn Hiếu)

Thuở bé, tôi là một đứa thích khám phá và cứng đầu khi lúc nào cũng một mực giành xem kênh NHK World TV, thay vì phải bật những kênh tin tức mà ông nội tôi thường xem. Và đương nhiên, khi thấy đứa cháu của mình đắm đuối vào những chương trình đấy, ông nội cũng phải gác lại tuổi già mà cùng cháu “du lịch khám phá” đến Nhật Bản xa xôi. Ông đã kể cho tôi nghe rất nhiều về Nhật Bản, dù tôi biết tất cả chúng đều được ông tiếp thu nguyên xi qua giấy báo, nhưng khi qua lời kể của ông, Nhật Bản thật đẹp đến nhường nào. Tôi bèn nhanh nhảu hỏi ông: “Ông ơi! Mai ông chở con đến Osaka ngắm hoa nhé!”. Ông cười và thủ thỉ: “Giờ này ở Osaka làm gì có hoa, năm sau ông chắc chắn sẽ chở con đi du thuyền, lúc đó tha hồ mà ngắm!”. Tôi dặt dẹo: “Ông phải hứa cơ!”. Ông vui vẻ gật đầu chấp nhận lời hứa. Tôi lớn lên cùng lời hứa năm xưa, nhưng ông lại không “lớn lên” cùng tôi để thực hiện nó. Du thuyền ngắm hoa sakura trên sông Osaka, Tháp Mặt Trời ở công viên Banpaku hay con phố Hozenji Yokocho,... Tất thảy đều được ông lên kế hoạch để cùng tôi có một chuyến đi vào thời khắc cuối đời. Sakura là một loài hoa tuyệt đẹp, chúng chỉ nở và tàn trong vài ngày nên nó đại diện cho vẻ đẹp thoáng qua và sự ngắn ngủi trong cuộc sống. Đời người cũng vậy, sớm đến rồi lại chóng qua, tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hoàn thành tâm niệm cuối đời mà ông và tôi đã có với nhau. Giờ đây, chỉ còn tôi, chiếc vali và bức ảnh của ông cùng với niềm khát vọng sẽ được tản bộ cùng ông ngắm hoa anh đào dưới bầu trời Nhật Bản.

Dắt Mẹ Đi Khắp Thế Gian!
(Đặng Thị Bích Đào)

Vô tình lướt mạng nghe được một bài hát mới ra của ca sĩ Chi Dân bài hát mang tên" Dắt mẹ đi khắp thế gian " Tôi chạnh lòng tự hỏi mình từ khi sinh ra đến giờ chưa dắt mẹ đi đâu hết. Và tôi biết rằng nơi mẹ tôi muốn đến là một đất nước nằm ở Châu Á đất nước ấy mang tên Nhật Bản. Mẹ bảo tuổi trẻ của mẹ học xong cấp 3 là ở nhà phụ ông bà ngoại không được đi học ngành nghề như các cô, bác cùng trang lứa. Nên có ai hỏi mẹ là nếu được đi du lịch mẹ muốn đi đâu thì mẹ sẽ nói mẹ muốn đến Nhật Bản. Đơn giản mẹ thích các ngôi đền, ngôi chùa ở đó, vì ngoài những vẻ đẹp bên ngoài thì nó mang giá trị tâm linh làm cho con người được thanh thản nhẹ nhõm. Mẹ muốn biết cái đất nước mà tỷ lệ người già nhiều hơn trẻ họ sống như thế nào mà khỏe mạnh và vui vẻ như vậy, mẹ thấy trên mạng thấy các cụ ông cụ bà ngồi lại với nhau cười đùa tâm sự hàn huyên vui vẻ. Mẹ còn muốn biết mùa thu ở Nhật Bản có đẹp như trong các bức tranh bức ảnh mà mẹ vẫn thấy không? Mẹ muốn ăn cá hồi mà người ta làm sushi ăn sống có ngon không? và có 1 địa điểm mà mẹ thích nhất đó là Tháp Tokyo là biểu tượng tự hào của thủ đô đất nước mặt trời mọc. Tôi biết đó là những mong muốn mẹ không nói ra. Nhưng con cũng muốn nói với mẹ rằng thế gian rộng lớn con không dắt mẹ đi được hết nhưng con sẽ cố gắng đưa mẹ đến nơi mẹ muốn đi nhất. Con muốn dắt Mẹ đi khắp nơi, những nơi tuyệt vời. Những nơi có biển xanh nắng tươi, và mây khắp trời. Mình sẽ nếm thật nhiều món ngon ở trên cuộc đời. Con chỉ muốn Mẹ được nghỉ ngơi, muốn Mẹ được vui !

Khi ấy, tại Tateyama có bạn và tôi
(Đoàn Nhật Hạ)

Nhìn về phía Tateyama qua khung cửa xe buýt, tôi không hề hay biết, vùng đất ấy sẽ là nơi tôi nhớ nhất tại Nhật, nơi tình bạn, tình yêu đơm hoa kết trái. Chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm ấy, tôi đã quen biết cậu. Giữa đêm hè có chút se lạnh, chúng tôi đã cùng nhau ăn BBQ, thám hiểm quanh rừng, ai nấy đều vui và thân thiết, không chút khoảng cách về quốc tịch, ngôn ngữ. Chính những khi đó, tôi được tiếp xúc với cậu nhiều hơn, và cả hai trở nên thân thiết, quý mến nhau. Đó là những ký ức đẹp, với tất cả mọi người, đặc biệt là với cậu và tôi. Song, nếu chúng tôi không thân thiết, không có với nhau những kỷ niệm đó, hẳn cậu không vì tôi mà tổn thương, vì một tình yêu không được đền đáp. Tôi quả là có duyên với Tateyama, sau 3 tuần trao đổi ấy, tôi quay lại Toyama theo diện du học 1 năm. Từ căn phòng ký túc, hàng ngày tôi có thể nhìn thấy dãy núi Tateyama trùng điệp, khi xanh thẫm lúc trời quang, khi thì lấp ló dưới những tầng mây, khi thì tuyết trắng phủ đầy. Một ngày, dù có mệt đến đâu, nhìn ra ngọn núi đó, tôi lại thấy bình yên, rung động nhẹ nhàng. Đôi lúc, tôi lại nhớ về cậu, về những kỷ niệm năm trước. Trước khi trở về Việt Nam, tôi có dịp quay lại Tateyama, mua tặng cậu một chiếc móc khóa hình Tateyama như một lời cảm ơn, lời chào tạm biệt. Ngày tôi rời đi, Tateyama vẫn còn đó, và dẫu đã từng khiến chúng tôi vui, buồn, những kỷ niệm giữa chúng tôi cũng vẫn còn đó. Chỉ thi thoảng thôi, hãy nhớ đến mình và Tateyama nhé!

Nhật Bản ngày ấy gieo vào tôi một ước mơ
(Ngô Cao Nghĩa)

Những nhân vật truyện tranh đến từ xứ sở hoa anh đào đã mang lại cho trẻ em Việt Nam một thế giới thật đặc biệt, ít nhiều viết lên cuộc đời các cô cậu học trò nhỏ những khát khao và hoài bão của ngày sau. Lớn lên và mang theo ước mơ làm việc trong ngành y, sau khi trở thành nhân viên y tế vào công tác tại Bệnh viện Truyền máu Huyết học, tôi may mắn được sang Nhật học tập và gặp một Black Jack đời thực, giáo sư - bác sĩ Yoshihisa Kodera, cựu chủ tịch hội ghép tủy và tế bào máu toàn cầu (WBMT). Lần sang Nhật ấy tôi đã được thầy dạy rằng “sức mạnh của đồng tiền chính là mua được tất cả các loại thuốc tốt nhất nhưng cuối cùng nó không thể đem lại sức khỏe nếu những con người của ngành y tế chỉ biết đến tiền. Nhiệm vụ của người hành nghề y là tất cả bệnh nhân đều được chữa trị như nhau trong bất kỳ tình huống nào. Các bạn hãy nhớ lấy điều đó.” Chuyến đi Nhật Bản của tôi năm ấy không gắn với hình ảnh hoa anh đào, cũng không phải núi Phú Sĩ thơ mộng đầy tuyết trắng, chỉ có màu áo blouse, mùi thuốc sát trùng và hình ảnh những bệnh nhân đang được các thiên thần áo trắng Nhật Bản dốc lòng chữa trị. Trở về từ chuyến đi tôi mang theo lời thầy và tinh thần phụng sự bệnh nhân của nền y tế Nhật Bản. Cho dù bệnh nhân có điều kiện tài chính tốt đến đâu thì việc của bệnh viện là phải tìm phương án tốt nhất. Nhật Bản ngày tôi còn bé đã mang Black Jack đến với tôi qua những trang truyện, Nhật Bản ngày tôi đến thăm cho tôi gặp Black Jack đời thực, củng cố niềm tin trong tôi về y đức của nghề.

Nhật Bản và những ấn tượng trong tôi
(Ngô Ngọc Thắng)

Tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi, ở cái tuổi “thất thập cổ lai hy” nhưng tôi chưa được may mắn đặt chân đến Nhật. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Nhật Bản là khi tôi còn trẻ, dành dụm mãi mới mua được chiếc TV nội địa chính hãng xứ Japan. Thời đó, miễn hàng “nội địa” là ngon lành và bền không thể tả, từ chiếc xe honda, tới chiếc quạt máy, hay bộ loa, hộp sữa... cứ gắn mác Nhật Bản là được bảo chứng về chất lượng. Tôi ngưỡng mộ Nhật Bản từ thuở ấy - đất nước cũng trải qua những tổn thương, vùi dập của chiến tranh, nhưng lại bật dậy kiên cường hơn bao giờ hết. Người Nhật mạnh mẽ, nghị lực, ý chí và tự cường vươn lên từ đống tro tàn. Hiếm có dân tộc nào bản lĩnh và đồng lòng đến vậy. Lớn lên một chút, qua sách báo tranh ảnh và truyền thông, tôi lại biết đến một nước Nhật trọn vẹn hơn. Một nước Nhật với cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ, đẹp tươi và rực rỡ. Ngắm nhìn những thước phim quay mùa hoa anh đào nở đẹp lung linh, đỉnh Fuji đầy tuyết phủ mùa đông, hay những cánh đồng hoa nhiều màu sắc trải dài tươi đẹp, tôi chỉ mong một lần được đặt chân đến vùng đất đầy cảm hứng này. Tôi mong được một lần ghé thăm nước bạn, khám phá nền văn hóa lâu đời, ngắm nhìn cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ, thưởng thức những món ăn ngon... cảm nhận 1 Nhật Bản bình yên và không hề vội vã. Ở đó, tôi sẽ được gặp những người dân lịch thiệp, nhanh nhẹn, chỉn chu và tinh tế. Nhật Bản trong tôi là thế đó, đất nước và con người nơi đây kiên cường bản lĩnh, cùng cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ tươi đẹp đến mê hồn!

Gửi Thảo năm 26 tuổi, khi Thảo ở Kanazawa
(Ngô Phương Thảo)

Chào Thảo 26 tuổi, mình là Thảo của hiện tại, Thảo 28 tuổi đây. Mình tự hào về Thảo 26 tuổi lắm. Bạn biết thời gian sống ở Kanazawa là hữu hạn nên đã tận dụng từng phút giây để trải nghiệm hết những gì có thể. Hễ có thời gian rảnh, bạn rong ruổi đạp xe đến tất cả những thắng cảnh, di tích lịch sử,... được giữ nguyên vẹn suốt hàng trăm năm qua ở Kanazawa. Chậm rãi nhấn pedal dưới bầu trời xanh ngắt, hít hà không khí trong lành. Đến những cung đường tuyệt đẹp như Hyakumangoku với những bờ tường đá hẳn đã ở đó từ rất lâu, bạn cố tình xuống xe tản bộ, chạm nhẹ vào từng viên đá phủ đầy rêu mà xuýt xoa nét cổ xưa. Bạn đặt chân đến vườn Kenrokuen, dạo bước ở phố Geisha ở Higashi Chaya, tham quan nhà của các Samurai ở Nagamachi... Giờ bất giác làm gì có nhắc đến Kanazawa là mình thích dữ lắm, cảm thấy giống như gặp được người bạn cũ vậy đó. Đến Kanazawa nhất định phải: Quẹo hẻm! Nhà trong hẻm mang sắc thanh bình, nép mình dưới những vệt nắng ấm. Nhà dân thường dùng mái ngói, gồm 2 tầng, trần không quá cao, màu sơn bên ngoài mang tông trầm. Trước nhà đều có mảnh sân nhỏ để trồng cây, hoa. Nhờ vòng vèo trong hẻm mà quan sát thêm kiến trúc nhà xưa ở Nhật. Nhưng điều níu giữ trái tim mình chính là tình người nồng hậu từ những người mình quen ở Kanazawa, có người Nhật là dân gốc thứ thiệt, có người Nhật từ tỉnh khác đến đây sinh sống, có cả người Việt tài giỏi làm việc và học tập. Mình và bạn sẽ cùng chờ Thảo tương lai dẫn tụi mình đến thăm Kanazawa thêm nữa nhé!

Bữa cơm 0 đồng
(Nguyễn Thị Mỹ Dung)

Đêm đầu tiên khi tôi đến Miyama và nghỉ lại một homestay ở đó, tôi bất ngờ khi cô chủ nhà đề nghị tôi làm hai việc và đề nghị sẽ mời tôi bữa sáng mà khi đặt phòng tôi đã tiết kiệm không đặt vì nghĩ mình có thể ghé cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn sáng. Nhưng các bạn biết không, chung quanh là rừng thì mua làm sao được! Có lẽ vì lý do đó, cô chủ đề nghị tôi gọt vỏ hạt dẻ của cây dẻ ngoài sân để nấu cơm sáng mời tôi và chuẩn bị bữa sáng cho một cô khách người Nhật đến từ Tokyo, một cô giáo, cô khách xa lạ trở thành bạn đồng hành ngày hôm sau của tôi. Thú thật là lúc đó tôi cũng không biết hạt dẻ đâu, cả từ cũng không biết và cả hạt cũng không biết. Tôi vụng về ngồi gọt phụ cô chủ, chứ mình tôi chắc còn lâu mới xong. Một đề nghị khác nữa là vẽ lá cờ Việt Nam và ghi vài câu chào bằng Tiếng Việt vào sổ kỷ yếu. Cô chủ đưa tôi xem quyển sổ đã được vẽ rất nhiều lá cờ của các nước. Tôi tỉ mẩn nắn nót ngồi vẽ và tô màu. Tôi không nghĩ là khó đến vậy. Tôi mở điện thoại ra xem, vừa xem vừa vẽ và tô, nắn nót ghi mấy câu tiếng Việt nữa. Hồi hộp với tác phẩm đầu tay cuối cùng cũng xong. Nhìn lại tôi thấy cũng không đến nỗi nào!:) Hồi hộp vì tôi là người Việt Nam đầu tiên nghỉ lại đêm ở đây. Lá cờ sẽ được nhiều du khách biết đến. Tôi tiếc là mình nghỉ lại đây khá ngắn ngủi, nếu có thể đi lại lần nữa, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn để bù lại quãng đường tôi đã di chuyển từ sân bay Kansai để đến được nơi này. Bữa cơm sáng 0 đồng nấu với hạt dẻ, thật ấm áp trong những ngày chớm Thu.

Trái tim lỗi nhịp cùng thu vàng Towada
(Nguyễn Thị Thu Hà)

Tôi từng nghĩ sự rung động hay xao xuyến vì một ai đó hay vì một khoảnh khắc nào đó dường như chỉ dành cho lứa tuổi thanh xuân, tươi mới bồng bột. Để rồi tôi ngạc nhiên với chính mình khi 20 năm sau tuổi thanh xuân ấy, trái tim tôi có thể lỗi nhịp thêm lần nữa trước thu vàng lãng mạn ở Towada cùng một người mới gặp. Hôm ấy trời âm u, cơn mưa phùn lớt phớt làm không khí thêm lạnh mỗi khi gió thổi qua. Tôi đi dạo một mình ở gần hồ Towada trong một khung cảnh mùa thu buồn đến nao lòng. Suối reo róc rách men theo sườn đồi phủ đầy rêu phong. Lá vàng lá đỏ ngập tràn khung hình, đọng nước ướt át. Một ông họa sĩ già ngồi dưới chiếc ô nhỏ bên bờ suối, đang chăm chú ôm trọn cảnh thu vào trong khung vẽ. Và anh, với chiếc máy ảnh khá chuyên nghiệp, đứng lặng lẽ bên người họa sĩ, quan sát chăm chú. Sau vài câu chào hỏi xã giao bằng tiếng Anh, chúng tôi nhận ra nhau là người Việt. Và rồi, những câu chuyện từ gượng gạo, bỗng trở nên tự nhiên, trơn tru. Chúng tôi đi dạo bên nhau dọc theo bờ suối, yên lặng ngắm nhìn cảnh thu. Dường như cả hai có một sự kết nối kì diệu nào đó, để có thể "nghe" được người kia nói gì, nghĩ gì, và bật cười khi cùng lên tiếng. Cảm nhận về thời gian và không gian hôm đó dường như rất mơ hồ, tôi không nhớ mình đã đi trên con đường nào, và trong bao lâu. Chỉ có thể nói rằng tôi đã có một ngày dạo chơi cùng mùa thu đáng nhớ trong đời. Dẫu rằng người ấy vẫn mãi là "người lạ ơi", nhưng những giây phút đong đầy cảm xúc như vậy sẽ còn in dấu mãi!

Trưởng thành cùng Phú Sĩ
(Phan Duy Tuấn)

Hai lần chinh phục Phú Sĩ đã để lại những ký ức sâu sắc nhất trong tôi về Nhật Bản. Lần đầu vào năm 1998 do trường tại Shizuoka tổ chức. Tôi nhớ mãi trải nghiệm thú vị đó: hớn hở khi xuất phát, mệt lử dọc đường leo và hạnh phúc khi tới đỉnh. Vui sướng chinh phục còn ngầm đan quyện với cảm giác tự hào non trẻ. Sau tốt nghiệp vào đại học tôi đã chọn Kyoto để lĩnh hội kiến thức về văn hóa Nhật. Đây như quê hương thứ hai vì tôi có những người bạn lớn tuổi ngoài xã hội mà kết giao được. Họ đã xem tôi như bạn bè cùng trang lứa, cho tôi cả một ký ức Kyoto trân quý của tình bạn. Sau khi về nước đến năm 2019, tôi có cơ hội thăm Phú Sĩ lần hai. Và quên rằng đã 21 năm trôi qua, mình không còn trẻ. Do ỷ y nên bị đói lả và lạnh cóng ở những mét cuối cùng, có lúc mệt đến độ muốn bỏ cuộc. Cuối cùng tôi đã đến vào nửa đêm. Mất hơn 12 tiếng cho đoạn đường mà khi trẻ tôi chỉ cần 8 tiếng. Từ đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn xuống, không hiểu sao tôi nhớ lại hết những gương mặt thân quen của Kyoto năm ấy. Từng chút một, mỗi người hiển hiện, với những câu chuyện và những tâm tình. Cám ơn Phú Sĩ đã khơi lại cho tôi những hồi ức đáng giá này, đã cùng tôi trưởng thành với hiểu biết về những giá trị cuộc đời.

Đất nước Nhật Bản trong tôi
(Trương Quang Trung)

Tôi học tiếng Nhật ở một trường Đại học tại Việt Nam những năm 1987 với đầy khó khăn về điều kiện học tập ngôn ngữ. Sau đó, quan hệ hai nước tốt dần lên trong mọi lĩnh vực và tôi làm việc cho một tổ chức xúc tiến thương mại Nhật - Việt. Tôi đã có chuyến công tác 3 tháng đầu tiên tại Nhật Bản với rất nhiều kỷ niệm khó quên năm 1997. Sau khi đáp chuyến bay đêm xuống sân bay Haneda , chúng tôi được đưa về một ngôi nhà ở một làng nhỏ thuộc thị trấn Inashiki (Gun) nay là thuộc thành phố Tsukuba (Ibaraki).Bước xuống xe và bê các thùng đồ lỉnh kỉnh cho 3 tháng học tập lưng chừng một con dốc lờ mờ ánh sáng từ một ngọn đèn trên đầu dốc, tôi đi lùi lên vỉa hè và bị trượt chân, bong gân lần đầu tiên trong đời. Tôi được đưa đến phòng khám tư của một bác sĩ địa phương gần đó. Câu chuyện đáng nhớ và là kỷ niệm đầu tiên của tôi trên nước Nhật là vị bác sĩ vui vẻ nói chuyện với tôi và tự hào vì biết về Việt Nam với hai thông tin. Đó là việc kết thúc cuộc chiến của Mỹ tại Việt Nam và ca mổ tách cặp song sinh dính liền Việt - Đức thành công. Ấn tượng câu nói của bác sĩ với tôi thật khó quên vì trong 3 tháng thực tập tại địa phương, các bạn bè tôi trong công ty khi đó hầu như không biết Việt Nam là nước nào trên thế giới. Sau này khi đến Nhật Bản ở hầu hết các trung tâm đông người đặc biệt là khu du lịch, tôi lại nghe thấy đâu đó tiếng Việt như ở nhà. Mỗi lần sang Nhật, khi trầm ngâm trước bốt điện thoại công cộng lưng chừng dốc, tôi ngẫm lại hơn 20 năm với bao kỷ niệm và sự đổi thay.

Nhật Bản và những câu chuyện vẫn luôn sống mãi
(Vũ Thị Đan Hằng)

Đối với mình từ trước đến giờ, Nhật Bản là một nơi thật xa xôi và lạ lẫm. Mặc dù cũng biết đôi chút về văn hóa và truyền thống của đất nước này nhưng trong thâm tâm mình không mảy may có một chút hứng thú nào. Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn khi gia đình mình có chuyến du lịch tới Nhật Bản vào mùa hè năm 2018. Cả nhà mình đã có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ và đáng nhớ mà tới tận bây giờ, mọi người vẫn hay nhắc lại trong các bữa cơm tối cùng nhau. Đó là chiếc kem matcha mát lạnh giữa trưa hè nóng nực ở Công viên Nara mà bố cứ tấm tắc khen mãi, hay lần cả nhà rủ nhau đi tắm khoáng ở thành phố Fuefuki mà trông ai nấy đều “buồn cười” khi lần đầu tiên mặc yukata. Có lần tham quan chùa Kiyomizu, cả nhà mình cũng cố xếp hàng chờ đến lượt được thử uống dòng nước quý giá và ước nguyện. Rồi còn dạo bước ở Cố đô Kyoto bất chấp trời đang mưa, tham quan núi Phú Sỹ nổi tiếng và làng cổ yên bình Oshino Hakkai, đi qua con đường phát ra tiếng nhạc, ngắm thành phố Osaka ban đêm rực sáng đèn tại Umeda Sky Building và đón sinh nhật tuổi 23 của mình, thậm chí cũng “bon chen” check-in tại ngã tư Shibuya ở thủ đô Tokyo. Quá trời những câu chuyện thú vị của chuyến đi “một lần mà nhớ một đời” này mà mình nghĩ cả 4 thành viên trong nhà đều khó có thể quên được. Tuy hiện tại dịch bệnh khiến chúng ta không thể đi đâu, nhưng những câu chuyện thì vẫn luôn sống mãi. Hy vọng trong tương lai, câu chuyện về các chuyến du lịch Nhật Bản của gia đình mình sẽ còn được tiếp diễn dài và thật dài hơn nữa.

Nhật Bản – những câu hỏi còn bỏ ngỏ
(Cao Hoàng Anh Uyên)

Nhật Bản mang màu sắc gì? Cứ xem những bộ phim Anime hay bộ tranh Manga, tôi nghĩ Nhật Bản thật rực rỡ. Lại còn những lễ hội ở nơi đây, phải chăng, Nhật Bản luôn tươi cười vui vẻ như thế? Chắc có lẽ, mà nhiều phần trăm rằng, Nhật Bản tưng bừng và rạng rỡ. Tôi nghĩ là thế! Và rồi, tới một ngày, tôi vô tình đọc về triết lý Wabi Sabi – cái đẹp của sự bất hảo. Thì ra, Nhật Bản cũng có những khi chọn cho mình một góc lặng để tôn vinh những nỗi buồn. Có khi những điều tưởng chừng đơn giản, sứt mẻ lại mang một nét đẹp khó cưỡng. Tôi cứ lăn tăn mãi, làm sao một chủ thể có thể tồn tại bên trong mình hai mặt đối lập như thế? Làm sao có thể dung hòa được những tính chất trái ngược như vậy? Và tôi bắt đầu lên kế hoạch. Lên kế hoạch cho một chuyến đi vào một ngày không xa… Đi đâu? Để làm gì? Tôi đến Tokyo. Để hòa mình vào dòng người đông đúc. Nhất định tôi sẽ đến Tokyo để cảm nhận sự đông đúc, tấp nập nơi đây. Rồi lại đi đâu nữa? Tôi đến Kanazawa. Để cảm nhận hơi thở cổ kính của Nhật Bản-một biểu tượng về cái đẹp trong sự bất hảo của thời gian. Tôi còn muốn đến nhiều nơi khác nữa. Để hiểu hơn về quốc gia này, để cảm được hết sự giao thoa giữa cái cũ–mới trong nền văn hóa nơi đây. Và hơn hết, để tự mình trả lời những câu hỏi còn bỏ ngỏ về quốc gia này. Phải, tôi có thể lên mạng để tìm hiểu, nhưng đó chỉ là những thông tin vô tri, hay là những trải nghiệm của người khác. Tôi muốn tự mình trải nghiệm, cảm nhận Nhật Bản bằng chính các giác quan và trái tim mình. Nhật Bản ơi, chờ tôi nhé!

Tôi yêu Nhật Bản!
(Đặng Thị Tâm Hiền)

Lúc đầu tôi yêu Nhật vì con trai tôi quý nhất đã yêu đất nước mặt trời mọc này (qua film ảnh, Anime) Hiện giờ, nó đã ở được gần 6 năm để làm việc, cho đến khi qua lời mời của con tôi cho chuyến du lịch Nhật lần này. Sau 15 ngày tôi lại càng yêu Nhật hơn đến mức nghiện Nhật đến nỗi ngày nào cũng tìm film liên quan đến Nhật để được thấy lại những con đường, góc phố mà mình đã đi qua và những giọng nói của người Nhật dù tôi không hiểu nó. Chưa được đi ra nước ngoài lần nào, nhưng nghe con kể thì đã không suy nghĩ mà quyết định luôn. Dù đã 60 tuổi, dù biết đó là xứ tiêu tiền thuộc hàng đắt đỏ trên thế giới và khi đến Nhật tôi mới thấy nó xứng đáng với đồng tiền khó kiếm của mình. Khi đặt chân xuống sân bay thì gặp 2 người (1nam,1nữ) hơi già nhưng rất nhanh nhẹn với nụ cười thân thiện. Dù chỉ giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể nhưng tôi và con gái cũng hiểu được là họ muốn giúp tôi điền tờ khai hải quan vì ngại nên tôi đã cố gắng tự làm nhưng cuối cùng vẫn nhờ họ giúp đỡ hoàn thành nó dù lúc nãy tôi đã từ chối sự giúp đỡ của họ nhưng thật khâm phục thái độ đó, nhớ mãi. Một đất nước và con người như thế đáng để sống, để yêu và nhớ mãi, nên con tôi đang cố gắng phấn đấu để được vĩnh trú và kết quả thi N1 khá cao, còn tôi đang cố gắng học tiếng để có dịp quay lại mà sử dụng. Có lẽ sẽ thú vị hơn nữa khi biết đường đi chơi, với mua được nhiều món đồ hơn. Ôi còn nhiều điều nữa nhưng do già rồi trí nhớ đi du lịch mất tiêu rồi, chỉ còn hoài niệm mỗi ngày. Tôi yêu Nhật bản, arigato!

Chuyến đi thanh xuân - Hồi ức tươi đẹp
(Đặng Thị Thủy)

Nếu một ngày bạn già đi, bạn có tiếc nuối điều gì? Trước đây tôi có xem một bức ảnh trên Facebook, có hai ông bà cụ đang trên con thuyền nhỏ xuôi dòng sông Seine thơ mộng, du lịch Paris hoa lệ. Lúc đấy, một phần tôi nghĩ đến tuổi về già có người bầu bạn với nhau quả là hạnh phúc. Nhưng phần còn lại là tiếc nuối vì trên gương mặt hai ông bà cụ lại không giấu đi được nét bơ phờ, không hề có sự vui vẻ dù trong chuyến du lịch xa hoa. Tôi không hy vọng khi về già sẽ lặp lại điều tiếc nuối đó.Tôi muốn thanh xuân mình trải qua rực rỡ theo cách riêng của mình, muốn khi về già những trải nghiệm khi còn trẻ sẽ luôn là ‘hồi ức tươi đẹp khiến tự bản thân phải tự hào. Với bạn, Hồi ức tươi đẹp sẽ là gì? Là những khoảng thời gian trôi qua cùng người thân, bạn bè ngay trong những sinh hoạt đời thường? Tất nhiên, đây luôn là những điều bình dị mà tươi đẹp nhất, quý giá nhất. Nhưng nếu bỏ qua cái này thì chắc nhiều bạn đang nghĩ ngay đến những chuyến đi thú vị, những trải nghiệm tuyệt vời ở một nơi xa phải không nhỉ. Vậy tôi giống các bạn rồi. Đấy là những chuyến đi thời thanh xuân đến Hokkaido quê hương thứ 2, Tokyo náo nhiệt hoa lệ, Kyoto cố đô đẹp không góc chết, Nara mộc mạc mà quyến rũ, Kobe vương vấn nỗi nhớ nhung , Gunma khiến lòng bình yên lạ, Naoshima chuyến đi lạc thế kỉ…Mỗi một nơi mỗi vẻ đẹp riêng, hội ngộ những con người khác nhau, và bên cạnh đó là những mẫu chuyện dở khóc dở cười về sự ngu ngốc của tuổi trẻ. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa.

Okinawa. Nếu như tôi được...
(Đặng Văn Long)

"Nàng công chúa kiều diễm"Okinawa nơi mà tuổi thơ bố tôi thường nói là Linh hồn võ đạo Nhật Bản.Nếu như được một lần đặt chân đến xứ sở mặt trời mọc.Tôi sẽ không ngần ngại chọn ngay cho mình điểm đến là Okinawa.Bạn có biết vì sao là Okinawa mà không phải là một Yokohama sầm uất hay thơ mộng trữ tình đẹp tựa nàng thơ như Nikko? Vì tôi muốn đặt chân đến nơi đây để tìm hiểu về truyền thống,lịch sử và con người vùng đất này.Điều mà lâu nay tôi chỉ được nghe qua Internet và sách báo thường nhật.Nó xuất phát điểm vì tôi là một môn sinh Karate-Do,là môn võ thuật truyền thống của vùng Okinawa(Nhật Bản).Tôi muốn đến đây tìm hiểu và thấy được cái nôi rộng lớn của Karate Nhật Bản và thế giới.Trái với bao đô thị sầm uất và nhộn nhịp khác.Okinawa là chốn yên bình cho những tâm hồn yêu vẻ đẹp của thiên nhiên trong đó có tôi.Ở đây được biết đến như là thiên đường của nét phong cảnh yên tĩnh bình dị,văn hóa và con người ở đây nói riêng và của Nhật Bản nói chung.Đến đây để được hòa mình vào các lễ hội truyền thống và thưởng thức những thứ đặc sản vốn có của nơi này,điều mà không phải bất cứ nơi nào cũng có.Và điều đặc biệt mà tôi không thể quên nhắc lại,yếu tố văn hóa và tinh thần dân tộc nằm ẩn sâu bên trong môn thể thao mà tôi đang theo đuổi suốt 8 năm nay.Thật là một niềm vui sướng tột cùng nếu như tôi có cơ hội.Karate không đơn thuần chỉ là một môn võ nó còn giúp tôi từ bỏ những suy nghĩ và hành động thiếu thận trọng và bắt đầu một lối sống có kỷ luật.Như nơi này vậy,quật cường và gai góc

Lạc bước Đền thờ
(Hoàng Thị Hường)

Từ những ngày học tiếng Nhật tôi đã thấy thật lạ khi Nhật Bản là nơi dung hòa nhiều tôn giáo. Lễ tết, họ đến Đền thờ, đám cưới họ đến Nhà thờ, và khi qua đời họ làm lễ tại Chùa. Có lẽ từ lâu đời giữa muôn trùng những thiên tai, khó khăn về tài nguyên, người Nhật đã luôn tỏ lòng biết ơn và thành kính đến tất cả vị thần trong trời đất. Đặc biệt, Miyazaki được biết đến như là quê hương của thần thoại Nhật Bản và là quê hương của rất nhiều Đền thờ cổ kính. Vì hữu duyên nên tôi đã có dịp đến mảnh đất linh thiêng ấy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Tôi đã được viếng thăm nhiều Đền thờ như Đền Amano Iwato, Đền Takachiho, Đền Udo, Đền Aoshima, Đền Miyazaki, … Có những Đền thờ trên núi và cũng có những Đền thờ dưới biển. Mỗi một Đền thờ nơi tôi đến đều để lại cho tôi nhiều cảm xúc khó tả. Cảm giác háo hức được đi dưới những cánh cổng Torii to lớn, đẹp như tranh vẽ. Cảm xúc tôn kính trào dâng khi đứng trước mỗi Đền thờ. Cảm giác tĩnh tại trong tâm hồn giữa mỗi bước chân dạo bước trong khuôn viên tràn ngập bóng mát của những cây đại cổ thụ… Khác với cảm xúc trầm trồ, ngạc nhiên khi được thấy những khu phố sầm uất, hiện đại ngoài kia, đến với Đền thờ tôi thực sự tìm thấy được sự thanh thản, bình yên. Có lẽ Nhật Bản tôi yêu chính là sự thanh tịnh nơi Đền thờ cổ kính. Ngày đó tôi may mắn đến với Nhật Bản bởi một chữ duyên. Sau này nếu duyên có đủ đầy, tôi hy vọng mình có thể quay lại miền đất linh thiêng ấy một lần nữa để lại viếng thăm những Đền thờ cổ kính nơi đây.

Du lịch Nhật Bản: Ước mơ to trong một giấc mơ nhỏ
(Hồng Ngọc Bảo Châu)

Tôi đến Nhật Bản vào một ngày cuối tháng 12, niềm say mê văn hóa ẩm thực đã đưa tôi đến “nhà bếp quốc dân” Osaka và câu chuyện của tôi bắt đầu. Khu phố Shinsaibashi, đặc biệt với những ánh đèn sặc sỡ và biển hiệu đèn neon nối dài trên các con đường cùng hàng loạt các nhà hàng, quán ăn. Tôi thích sự năng động này, nhưng lại trót yêu vẻ đẹp cổ kính của khu phố Hozenji Yokocho yên ắng và lấp lánh ánh đèn lồng, nơi đây có một con đường nhỏ lát đá gợi tôi nhớ đến phố cổ Hội An của Việt Nam. Osaka trong giấc mơ tôi đẹp như một nốt nhạc, lúc thì sâu lắng, lúc thì lộng lẫy và cao vút. Trong suy nghĩ của tôi, nét đẹp trong văn hóa và cuộc sống cũng đã góp phần tạo nên điểm đặc trưng khó quên của Nhật Bản. Hơn nữa, việc mình đi đến đâu, một nơi sang trọng hay một quán ăn hè phố, đi như thế nào, bằng tàu điện hay dạo bộ qua những con đường tấp nập, vẫn sẽ không quan trọng bằng việc mình đi cùng với ai. Vì vậy, chuyến du lịch Nhật Bản của tôi sẽ có ý nghĩa hơn nhiều nếu được đi cùng với những người mà tôi yêu quý. Đi đến Osaka và Kyoto nổi tiếng hay đi đến Yamagata và “viên ngọc ẩn mình trong dãy núi” Aomori giản dị cũng được, bởi mỗi nơi đều mang trong mình một nét đẹp riêng của nó. Vì thế, khi tới Nhật Bản, tôi nhất định sẽ tận hưởng một cách trọn vẹn nhất: hít thở, ngắm nhìn, trải nghiệm, thưởng thức và quan trọng nhất, đó là lắng nghe và đặt trái tim vào từng câu chuyện mang đậm hơi thở cuộc sống của người dân. Thật vậy, đối với tôi, du lịch như vậy có lẽ là đủ vui và hạnh phúc rồi.

Nỗi nhớ mang tên Nara
(Huỳnh Đình Đăng)

Khách du lịch đến Nhật thì đa phần đều hứng thú với Hokkaido tuyết trắng, Kanto đô hội với Tokyo phồn hoa, Kansai văn hoá lịch sử với Kyoto cổ kính và Osaka nhộn nhịp, ít người để ý đến một cố đô cũ, nhỏ nhắn và yên bình tên là NARA, là nền móng sơ khởi của dân tộc Đại Hoà (Yamato), nơi không chỉ có những con nai dễ thương hay mấy ngôi chùa gỗ to lớn mà còn là một Nhật Bản cổ xưa nằm khiêm tốn, lặng lẽ giữa một bình nguyên đầy nắng và trời xanh cao rộng mênh mông. Nara là nơi mà mình yêu thích nhất ở Nhật Bản, không chỉ bởi vì nó là trang khởi đầu cho câu chuyện phiêu lưu trên xứ sở hoa anh đào của mình, mà nó còn quyến rũ mình bởi cái yên bình nhẹ nhàng, tĩnh lặng một cách khiêm tốn, mang trong cái nắng, cái gió, cái thăm thẳm của trời xanh kia một linh hồn Nhật Bản cổ xưa đầy tâm sự, vô tình bị lãng quên trong cơn sóng hiện đại của các đại đô thị bao quanh. Nếu có thời gian dài dạo quanh vùng Kansai, nhớ ghé đến Nara để lang thang trên những con đường làng quê vắng vẻ, chạm vào quá khứ xa xôi qua những ngôi đền Thần đạo và ngôi chùa Phật giáo cả nghìn năm tuổi, hít hà cho đã cái mùi khô nóng của nắng vàng, mùi tươi mới của cây cỏ, cảm nhận cái vuốt ve dịu mát của những cơn gió đã thổi biền biệt trên bình nguyên Yamato suốt hơn mười mấy thế kỷ qua, mang trong nó linh hồn của các vị Thiên Hoàng, các Shogun, các daimyo, các samurai cổ xưa. Dù bây giờ đã không còn ở trên đất nước Nhật Bản nhưng mùi nắng gió của Nara đã trở thành một phần trong nỗi nhớ của mình. Nhớ lắm Nara.

Aomori Mùa tình yêu
(Huỳnh Mai An Đông)

Tôi đã đến thăm Nhật Bản tất cả 6 lần và lần nào cũng thật nhiều kỷ niệm. Trong những vùng đất tôi đi qua, Aomori có lẽ là nơi để lại trong tôi nhiều lưu luyến nhất. Vùng đất của tuyết, của những quả táo ngon tuyệt và hoa anh đào tháng tư làm tôi mê say. Tháng Tư, chúng tôi lên đường trở lại núi Hakkoda. Xe chạy qua những cánh rừng vẫn còn ngập trong tuyết. Lại thêm một lần nữa, tôi tận mắt chứng kiến khu rừng trong tuyết tháng Tư. Với tôi, đó thật sự là khung cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Kiểu như câu chuyện “tuyết rơi mùa hè” không còn là một giấc mơ nữa, mà ở đây, tôi nhìn thấy những con đường, cánh rừng tuyết phủ trắng xóa ngay giữa những ngày hè. Điều mà tôi luôn nghĩ chỉ là một giấc mơ lại hoàn toàn có thật tại nơi này. Chúng tôi đi qua những cánh rừng vẫn còn ngập trong tuyết trắng. Anh bạn người Nhật tên Shinobi cố ý cho xe chạy thật chậm để tôi nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường. Những cây bạch dương vẫn chưa thức giấc sau một mùa đông dài. Tuyết bắt đầu tan làm lộ ra những gốc cây xám xịt. Cả một quãng đường dài chỉ có tuyết và những hàng cây trơ cành. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy yêu cái vẻ buồn bã đó của những cánh rừng mà tôi đi qua. Shinobi cứ bảo tôi sinh ra là để thuộc về nơi này. Tôi hy vọng, sau này, nhỡ như những lúc cô đơn hay buồn bã, chỉ cần ngồi nhắm mắt lại, khung cảnh tựa thiên đường này sẽ hiện ra. Tôi cũng nghĩ rằng, trong những lúc hồi tưởng ấy sẽ lại hiện lên gương mặt ấm áp, nụ cười trìu mến của Shinobi và Aomori mà tôi yêu rất nhiều.

Chúng tôi nhất định sẽ gặp lại nhau!
(La Thanh Trúc)

Nhắc đến Nhật Bản là người ta sẽ nghĩ ngay đến những gam hồng của hình ảnh: hoa anh đào khoan dung hùng hồn, tà áo Kimono dịu dàng e ấp, toà thành uy nga tráng lệ. Covid-19 ập đến cũng kéo theo những sắc đen len lỏi trong nước Nhật xinh đẹp. Và cũng như các quốc gia khác, nước Nhật với tinh thần võ sĩ đạo đang cố gắng từng ngày trong cơn đại dịch. Tôi có lời hứa với người anh ở tuyến đầu Việt Nam: “Ráng sống nha. Qua dịch gặp!” đính kèm cả cuộc hẹn khám phá cung đường tham quan Tateyama Kurobe Alpine thuộc dãy Kita Alps trải dài từ tỉnh Toyama sang tỉnh Nagano với những ngọn núi cao trên 3000m trùng trùng điệp điệp đan xen nhau. Bỗng chốc tua nhanh hình ảnh của kế hoạch 3 ngày 2 đêm đó. Đâu đó thấp thoáng hình ảnh cả nhà ghé thăm công trình thế kỷ đập thủy điện Kurobe. Sau đó, cả nhà sẽ đứng ở ga Murodo thu vào tầm mắt cả cảnh sắc bầu trời choáng ngợp. Nghe trong không khí âm vang tiếng cười của cả nhà khi thư giãn thong thả tận hưởng suối nước nóng Mikurigaike. Cả nhà sẽ tiếp tục trekking cung đường Kamikochi xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Sẽ có cả dự định leo lên núi Oyama Tateyama 3003m để trải nghiệm tầm nhìn từ nơi núi thánh Tateyama. Tiếp theo, chúng tôi sẽ ghé thăm cao nguyên Midagahara - thiên đường của đất trời và chậm rãi chiêm ngưỡng bóng núi hùng vĩ trên mặt hồ Miguriga - hồ nước xanh ngọc bích được tích tụ bởi nước mưa và băng tan qua nhiều năm. Và cuối cùng của chuyến đi sẽ đọng lại nụ cười mãn nguyện vẹn tròn của đầy đủ thành viên trong gia đình.

Nikko - những bông hoa Tuyết đầu tiên
(Lê Nguyễn Phương Nhi)

Chào mừng đến với chuyến bay JL70, ga đi: Nhật Bản tôi yêu, ga đến: Nhật Bản- mùa đông 2018. Hãy thắt dây an toàn, đừng rời khỏi màn hình nhé! Hành trình bắt đầu: khu vực Núi Phú Sĩ, thung lũng Owakudani ngắm cảnh quan hùng vĩ, thưởng thức trứng gà đen, thưởng thức cây kem Matcha to bự chảng chính hiệu. Tỉnh Tochigi, khu vực đèn led trang trí hoành tráng ở Ashikaga Flower Park cho một buổi tối lung linh. Rồi cũng phải tìm hiểu chút lịch sử, văn hóa nên Edo Wonderland Nikko đang chào đón chúng ta với màn chào truyền thống của các võ sĩ Samurai và xem biểu diễn kịch. Nếu là một người yêu mùa Đông thì Yunishigawa với những ngôi nhà, hang tuyết nhỏ được thắp đèn vàng lấp lánh bên trong sẽ không bao giờ rời khỏi ký ức của các bạn dù ở nơi đâu. Rời xa những vùng đất bình yên để đến với Tokyo và những khu mua sắm Ginza, Shinjuku nổi tiếng, nơi những chiếc taxi đen bóng loáng, những thương hiệu đình đám và những con phố nhỏ bán đồ ăn đêm và rượu dường như không bao giờ ngủ. Đừng mê chơi mà quên đến ngôi đền nổi tiếng Asakusa bốc 1 lá thăm cho mình nhé. Khoảnh khắc đáng giá: lần đầu ngắm tuyết rơi ở đền Nikko Futarasan jinja, đi tàu điện ngầm, tắm Onsen, mặc Yukata. Phát hiện thú vị: các cửa hàng tuy nhỏ nhưng có võ, bán đồ ăn siêu tươi, siêu ngon, chỉ muốn ôm hết cả vào bao tử. Nước uống đóng chai nội địa Nhật ngon đỉnh. Lời nhắn từ cơ trưởng: dù các bạn chưa có cơ hội đến Nhật, hãy giữ vững tình yêu và ước mơ, nhất định một ngày bạn sẽ được đáp lại như chính mình cách đây 3 năm.

Sendai – Hẹn ngày trở lại!
(Lê Quốc Đại)

Rời Tokyo náo nhiệt, Shinkansen đã đưa tôi đến Sendai-Miyagi cách Tokyo 370 km về phương Bắc để thăm một người bạn. Đến với Sendai vào một ngày cuối tháng 4, không khí còn se lạnh, cảnh quan thoáng đãng, tôi được đi bộ qua nhiều công viên nối tiếp nhau, được nhìn thấy những cây hoa anh đào đã nở rộ và sắp tàn, vì thời điểm cuối tháng tư hoa anh đào tại Sendai đã nở từ trước đó. Đường phố tại Sendai với những hàng cây rợp bóng mát trải dài trên các con phố và đặc biệt có rất nhiều Quạ, những con quạ đen to bự như con gà tre mà lần đầu tôi được thấy với số lượng đông như thế, chúng kêu táo tác vang vọng trên các con đường nhiều cây cối, chúng bay xuống đi lại rất dạn dĩ trên khắp các lề đường đi bộ… Điều làm tôi chú ý là tất cả các túi rác trên đường người dân đều phải đựng trong các túi và phủ lưới màu xanh lá để tránh cho các con quạ có thể bươi móc ra làm vấy bẩn đường phố. Quạ, quạ, quạ khắp nơi đều thấy quạ. Người bạn đạp xe ra ga Sendai đón tôi, chúng tôi cùng đi ăn tại một cửa hàng thức ăn nhanh trong khu phố đi bộ ẩm thực và cùng nhau đi bộ về nhà trọ, chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm khi đi xuyên qua các công viên, chợt có một Cô người Nhật đang đi xe đạp lặng lẽ dừng lại bên đường đề nghị chụp ảnh dùm chúng tôi khi thấy chúng tôi thay phiên chụp ảnh cho nhau, bạn có biết không một cảm giác ấm áp đến lạ len lỏi trong tôi, mắt tôi rưng rưng, lần đầu tiên, tại chính nước Nhật, tôi cảm nhận được sự tử tế, thân thiện của người Nhật mà tôi đã được nghe nhiều qua truyền thông!...

Nhật Bản – Giấc mơ chưa chạm tới
(Lê Thị Thủy)

Xin chào, tớ có thể gọi bạn là “Nhật Bản” được không? Đây là tên của tớ (Mizu). Có lẽ, cậu chưa từng gặp tớ nhưng tớ hiểu rất rõ về cậu. Cậu giống như một giấc mơ của tớ vậy. Cậu có biết lần đầu tiên tớ thấy cậu là đâu không? Vô tình lướt qua một đoạn video ngắn giới thiệu về cậu mà để lại bao vấn vương để rồi miệng lại chợt bật lên câu: “Ba, con nhất định con sẽ tới đó”. Cậu nhìn xem, đây là cuốn nhật ký ghi lại tất cả mọi thứ tớ tìm hiểu về cậu đó. Núi Phú Sĩ với vẻ đẹp hùng vĩ, nên thơ, bốn mùa tuyết phủ quanh năm; Hồ Kawaguchi: mùa hè thì mát mẻ nhưng mùa đông lại băng giá; Tớ muốn một lần được thả hồn theo dòng nước và ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên hồ; Cũng muốn một lần được ngắm nhìn tháp truyền hình cao thứ 2 Nhật Bản (Tháp Tokyo); một lần được thưởng thức Sashimi với vị ngậy, tươi ngon và thanh của hải sản kết hợp vị mặn vừa của nước chấm, tất cả hòa trộn và tan dần trong miệng; được đắm chìm vào không khí vui nhộn của Lễ hội Awa Odori – Tokushima với những vũ điệu uyển chuyển, dịu dàng và điệu nhảy sôi động hừng hực lửa, hoà mình cùng tiếng chuông, tiếng trống và tiếng sáo hòa vang…Những điều tuyệt vời mà chỉ nghĩ tới thôi cũng đã đủ làm tớ vui cả ngày. Bởi vì không có con đường nào khác để tớ tìm hiểu về cậu, không có đủ tiền để bay tới gặp cậu, cũng chưa có ngoại ngữ để gặp cậu có thể tự tin nói chuyện…Chỉ có thể theo dõi cậu qua Internet. Cậu giống như một giấc mơ của tôi vậy. Giấc mơ hạnh phúc này khiến tôi phải cố gắng nỗ lực từng ngày từng ngày để đạt tới.

Có hẹn với Nàng thơ
(Lưu Phương Anh)

Khi biết có lịch công tác vào tháng 4, tôi đã bắn tin tới nàng, qua một người bạn, rằng “Chúng ta sẽ gặp nhau nhé, được không?” Nhưng đáp lại, nàng chỉ mỉm cười khẽ khẽ, ánh mắt nhìn ra xa xăm... Hoàn toàn không có lấy một dấu hiệu trả lời. Quả thật, vào những ngày đầu tiên của trung tuần tháng 4, khi tôi đặt chân tới Tokyo, thì nàng đã không còn ở đó. Ngước lên bầu trời rực rỡ nắng mới của mùa xuân, tôi thoáng thấy dải khăn quen thuộc của nàng phấp phới bay theo hướng Đông Bắc. Vậy là tôi quyết chí đi theo dấu khăn hồng nhạt yêu kiều và duyên dáng ấy. Họ thấy nàng ở Sendai cách đây 3 hôm nhưng Akita, Aomori thông báo chưa thấy bóng dáng nàng. Đương nhiên, nàng chưa thể tới được Hokkaido. Mà kể cả khi nàng đã tới vùng cực Bắc xa xôi đó, thì tôi vẫn quyết đi, để được hẹn hò với nàng. Cuối cùng, tôi nhận được tấm ảnh chụp nụ cười mỉm khi nàng lướt qua Thành phố Yonezawa; và nụ cười mãn khai, rực rỡ và vẫn dịu dàng đến nhói cả tim của nàng ở Thành phố Yamagata. Vậy là tôi lên đường đi theo nàng... Rồi tôi đã tới. Và tôi đã thấy... Nàng thơ mang tên Sakura của tôi. Nàng cười rạng rỡ khi gặp tôi. Và trái tim tôi chợt như ngừng đập trong tích tắc vì nụ cười ấy. Đã bao nhiêu mùa hoa được nhìn ngắm nàng, mà chẳng lần nào tôi tránh được sự rung động. Thế là tôi đã kịp Có hẹn với Nàng thơ!

Nhật Bản Có Gì Mà Mê Đến Vậy?
(Mai Thị Ngọc Thúy)

"Sao Thúy đi Nhật nhiều vậy?", "Đi Nhật 4 lần rồi chưa chán sao?"...là những câu hỏi mà bạn bè vẫn hay thường xuyên hỏi mình. Lần đầu mình đến Nhật mùa xuân năm 2015 để ngắm hoa anh đào, vì quá ấn tượng với một nước Nhật thật đặc biệt so với những nước khác đã từng đi nên 2016 mình trở lại và đi một mình từ Nam ra Bắc Nhật Bản. Năm 2018 lại có cơ duyên khi xin visa đi Úc rớt nên mình đổi kế hoạch thành đi Nhật ngắm hoa tử đằng. Định bụng 3 lần rồi chắc để dành đi nước khác nhưng rồi sắc thu rực rỡ Nhật Bản lại vẫy gọi mình đến Nhật mùa thu 2019. Mỗi chuyến đi là một trải nghiệm khác nhau khi có lúc mình đi chậm và khám phá nhiều ngóc ngách của một vài thành phố, hay cũng có chuyến là một sự liều lĩnh khi 12 ngày mà đi đến 13 thành phố nhưng nhờ đó mà mỗi ngày được ngắm điểm nổi bật nhất của mỗi thành phố khác nhau để rồi Thúy nhận ra tình yêu dành cho Nhật Bản của mình không chỉ là ở những địa điểm quen thuộc với khách du lịch như Tokyo, Kyoto mà là những giây phút sống chậm ở những thành phố xa lơ xa lắc như Hakodate, Kakunodate... nơi hầu như không có khách du lịch và mang đậm dấu ấn của cuộc sống người dân địa phương. Để trả lời cho câu hỏi Nhật Bản có gì mà mê đến vậy thì mình lập ra group Kinh Nghiệm Du Lịch Nhật Bản Tự Túc đến nay đã có hơn 10.000 thành viên với mong muốn tạo ra cộng đồng để chia sẻ kinh nghiệm và tạo động lực cho các bạn muốn đi du lịch Nhật Bản tự túc. Và đối với Thúy thì 4 chắc chắn sẽ chưa phải là con số cuối cùng cho những chuyến đi Nhật của mình!

Nhật Bản tôi yêu qua những vần thơ nhỏ
(Ngô Hồng Ngọc)

Mến yêu Nhật Bản quá nhiều/ Hôm nay xin được “đánh liều” đề thơ/ Yêu từ cái tuổi mộng mơ/ Những ngày tháng thuở ấu thơ diệu kỳ/ Ghé thăm Nhật Bản mỗi khi/ Đọc từng mẩu chuyện ly kỳ dễ thương/ Đô rê mon - truyện đời thường/ Bóng hình Nhật Bản kiên cường hiện ra/ Đẹp lung linh những mùa hoa/ Anh đào nở rộ mặn mà kiêu sa/ Cùng nhau thưởng ngoạn, uống trà/ Đẹp như tranh vẽ, món quà thần tiên/ Giúp người dẹp bỏ muộn phiền/ Bồng lai tiên cảnh, bạc tiền kém xa/ Mong “mùa” Covid mau qua/ Thoả thê ước nguyện ghé “nhà” anh Mon/ Ghé thăm cảnh sắc núi non/ Fuji hùng vĩ vẹn tròn say mê/ Bốn mùa quyến rũ khỏi chê/ Xuân anh đào nở, hè về oải hương/ Thu vàng lá phủ yêu thương/ Đông say tuyết trắng bốn phương thanh bình/ Ghé thăm Nhật - “chén” hết mình/ Món ngon tuyệt hảo, tinh hoa tuyệt vời/ Sushi nổi tiếng khắp nơi/ Sashimi lại chẳng tiếc lời khen ngon/ Tempura béo vị giòn/ Sa kê, lẩu giấy, udon, bánh xèo/ Vi vu đến Nhật chốt kèo/ Thử ngay bánh rán chú mèo Mon mê/ Lại còn du hí thoả thê/ Dọc ngang đất nước trăm bề đẹp tươi/ Non sông cảnh sắc điểm mười/ Thêm bao dịch vụ người người đắm say/ “Onsen” thoả thích tắm ngay/ Ngâm mình thư giãn mê say cảnh trời/ Thảnh thơi hưởng thụ mê tơi/ Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời mê ly/ Kimono - đẹp diệu kỳ/ Mặc lên xinh đẹp, nhu mì, thanh tao/ Lên hình rạng rỡ xiết bao/ Đong đầy kỷ niệm, dâng trào niềm vui/ Mong sao dịch bệnh chóng lui/ Vi vu đến Nhật ngược xuôi du hành/ Đi rồi rời lại chẳng đành/ Trong tôi Nhật Bản: an lành, đẹp tươi

Nhật Bản nơi chắp cánh ước mơ..!
(Nguyễn Mỹ Hạnh)

Ai đó đã từng nói "đủ già để đọc lại truyện cổ tích!" Cũng đủ trải nghiệm với những chuyến du lịch, cũng đủ giờ bay cùng Vietravel SG và HN trong suốt 24 năm - Giờ đây tôi có thể tĩnh tâm lật giở lại nhật ký hành trình của mình. Trang đầu tiên được viết nắn nót với dòng chữ: NƯỚC NHẬT TÔI YÊU Lần đầu tiên ngợp thở giữa bầu trời hoa anh đào trong sớm mùa xuân 2014 tại Tokyo - Hoa đan trên cao, hoa trải dài trên đường sau cơn mưa, khiến bất cứ ai cũng phải bay lên, để được ôm trọn khoảnh khắc ấy vào lòng. Nước Nhật đã chào đón tôi tuyệt vời như thế! Và hình ảnh cậu học trò dù đang vội vã chạy khi đoàn tàu đến gần, nhưng vẫn tỉ mỉ nhặt đồ cần loại để bỏ đúng chỗ vào 3 thùng rác! Con người Nhật đã khiến tôi ngưỡng mộ làm sao! Hạnh phúc thật sự vỡ òa khi con gái tôi được thông báo đỗ học bổng full sinh hoạt phí của Chính phủ Nhật trong 4 năm đại học. Giờ đây, nước Nhật không chỉ là miền ký ức tươi đẹp nữa mà thực sự trở thành ngôi nhà thứ 2 đầy yêu thương và che chở - người Nhật đang nuôi con ăn học đủ đầy. Lòng biết ơn cũng bắt đầu từ đó! Mọi thông tin về Nhật Bản được cập nhật hằng ngày trong điện thoại của mẹ - Và kết quả học tập toàn điểm S tăng dần trong điện thoại của con! Tôi thấy lòng hối thúc muốn viết như là 1 sự tri ân từ trái tim! Không phải vì mong nhận được giải thưởng của cuộc thi – Nước Nhật đã cho tôi quá nhiều! Giọt nước mắt lăn dài trên má và lòng nghẹn lại. Nếu để chọn một từ thay thế cho từ LOVE thì chỉ có 1 từ duy nhất: JAPAN. Vậy nên là: I LOVE JAPAN

"Nhắm mắt thấy mùa hè"
(Nguyễn Mỹ Trang)

Tôi ước được một lần như Nhật Hạ, cho phép mình xách ba lô lên và đi, rong ruổi khắp những nẻo đường thôn quê, những thị trấn nhỏ đẹp và bình yên đến lạ nơi đất nước mặt trời mọc. Tôi sẽ đến Nhật Bản một ngày không xa, nhưng không phải để hòa mình vào một Tokyo tấp nập người qua lại mà để đến thăm một Nhật Bản “trọn vẹn” nhất được ẩn giấu nơi những vùng quê yên bình nào đó. Trên hành trình “góp nhặt văn hóa” của mình, có lẽ những vùng nông thôn nơi xứ Phù Tang sẽ trả lời hết những “băn khoăn” của tôi về một Nhật Bản đầy đặc biệt. Có những lát cắt văn hóa xưa cũ đâu đó đã bị phai nhòa theo thời gian tại các thành phố lớn nhưng ở các vùng nông thôn Nhật Bản nó vẫn còn tồn tại. Có những món ăn truyền thống mà ta chỉ có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị và linh hồn của nó qua bàn tay của những người mang dấu ấn lịch sử chứ không thể tìm thấy ở những thành phố lớn với “trend” ăn uống của con người hiện đại. Có những lần được đạp xe qua những con đường nhỏ vắng vẻ, ngắm nhìn cánh đồng cỏ xanh ngát hai bên, lạc giữa cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ dưới ánh mặt trời. Có những ngôi nhà cổ kính, những đền thờ tôi muốn đến thăm và cầu may. Tất cả đều chỉ được tìm thấy ở những vùng nông thôn Nhật Bản mà thôi! Một buổi chiều ba năm về trước, tôi đã xem một bộ phim kết hợp giữa Nhật Bản và Việt Nam – “Nhắm mắt thấy mùa hè”. Mùa hè năm ấy, tôi đã thấy một Nhật Bản lặng thầm và bình yên trong những giấc mơ. Mùa hè sau này, tôi sẽ thấy Nhật Bản trong trái tim và đôi mắt của chính mình!

Ta đi thôi cho kịp cuộc đời
(Nguyễn Thanh Hiền)

Cái lạnh ùa về giữa hư không mang thoang thoảng những thân quen mới lạ, mang chút gió nhẹ, mang chút hanh khô, mang một vài tiếng ho sù sụ giữa đường và tiếng sụt sịt của những cơn cảm lạnh...Phải mất cả năm trời để cây lá ven đường thay được một lớp lá, nhưng chỉ mất 30 giây đèn đỏ để người ta nhìn ngắm bầu trời và buông tha cho mình khỏi công việc. Mỗi ngày 24 tiếng đã dành gần hết để lo toan, chẳng mấy ai còn hơi sức mà cảm thụ từng tí đổi thay của đất trời nói chi là đến việc dành cho mình một chuyến đi...Tưởng chừng như bỏ ngỏ, vậy mà thật bất ngờ một ngày nào đấy tôi nhận ra mình thèm được thấy một cánh hoa anh đào rơi trên tóc, thèm được thoáng mùi hương trà đạo vào buổi sớm mai, và thèm một Nhật Bản đời thực chứ không phải qua những tranh ảnh mà tôi thấy! Hẹn Nhật Bản tháng 3, tháng mà nửa đầu là những ngày khá lạnh với tuyết rơi, nhưng vào nửa sau thì nhiều ngày nắng ấm, không khí rất dễ chịu. Đây được gọi là mùa hoa anh đào với không khí lạnh còn sót lại từ mùa đông. Tôi sẽ ngồi trên chuyến tàu shinkansen để đến Núi Phú Sĩ, ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ mà tôi chỉ thấy ở bìa sách ở thư viện trường. Sẽ đến Yufuin Onsen để cảm nhận nơi đây ấm áp đến nhường nào. Sẽ bắt chuyện với người dân, để nghe âm thanh trong trẻo của thứ tiếng tôi đang học... Vậy thì hẹn Nhật Bản khi tôi đủ lớn, đủ dũng cảm và đôi chân không ngại ngần. Cuộc đời sẽ chẳng dễ dàng với bất kỳ ai. Nên hãy nhanh đi thôi cho kịp thời tuổi trẻ, cho kịp cuộc đời này !

Lạc ở Hitoyoshi
(Nguyễn Thảo Vân)

Tôi ghé vào cửa hàng Starbucks trong trạm bus Tenjin để lấp đầy chiếc dạ dày đang cồn cào, mà cũng tiện đợi mọi người đến. Chúng tôi dự tính đi bus sớm để đến Hitoyoshi ngay bữa trưa. Chuyến đi ngẫu hứng cùng với một team kì quặc, khi chẳng ai biết Hitoyoshi ở đâu nhưng cũng hứng lên đi vì cuối tuần không ai muốn ở nhà, và vì lúc sáng khi ra khỏi ga đến công ty thì nhặt được một tờ bướm giới thiệu một tour du lịch ở đó. "Trông cũng đẹp mà nhỉ, với lại có cả chủ nhật để khám phá cơ mà". Có lẽ chúng tôi đánh giá Google Map cao quá, hoặc đánh giá các ngõ ngách ở đây thấp quá, nên cả bốn người mất tận 2 tiếng để tìm đến quán mì Soba đặc sệt hương vị của vùng. Sợi mì dai và nước súp đậm, thi thoảng ngửi được chút vị quế thoang thoảng. No nê cái bụng và vỗ về sự ấm ức khi đi lạc, chúng tôi lại tiếp tục hành trình khám phá thị trấn yên bình này. Hóa ra Hitoyoshi bé tí ti, đi dạo ở các con đường chính cũng không hết cả buổi chiều. Hai bên đường phủ đầy những cửa tiệm mang nét hoài cổ và xưa cũ, thi thoảng lại gặp một vài cụ ông cụ bà ngồi bên trong phe phẩy quạt giữa cái nắng cuối hè. Đôi lúc trên đường cả đoàn tìm thấy một di tích lịch sử, cũng nhờ một biển báo gần đó. Cả thị trấn như nhuốm màu mật ong khi nắng tắt, và thảng hoặc đón vài cơn gió nhẹ lao xao thoang thoảng mùi khói cơm chiều. Chiều muộn, chúng tôi tìm được đường ra ga nhờ một bác lái xe cho quá giang. May là kịp chuyến tàu cuối để về lại Fukuoka và lại bắt đầu lại một tuần mới bận rộn.

Nhật Bản- Chuyến đi gìn giữ thanh xuân tươi đẹp!
(Nguyễn Thị Hồng Vân)

Dẫu biết thanh xuân là hữu hạn, ta vẫn muốn sống hết mình với những chuyến đi! Qua rồi cái tuổi đôi mươi nhiều mộng tưởng, tôi của tuổi ba mươi với bao nỗi lo toan cuộc sống khiến bản thân đã thôi đi phần nhiệt huyết. Chẳng còn những chuyến đi quên ngày về, chẳng còn nghe mùi bụi đường vương vãi trên khắp quần áo, tôi của hiện tại ngồi đây và nhớ thương kỉ niệm. Thay vì nuối tiếc tuổi trẻ đã qua, tôi lại thấy thật hạnh phúc vì mình đã từng có một thời thanh xuân tươi đẹp đến thế. Chính những chuyến đi đã góp nhặt cho tôi một cuộc đời nhiều màu sắc và thi vị. Rong ruổi suốt chặng đường dài đi tìm chính mình và khám phá điều mới mẻ, Nhật Bản có lẽ vẫn là nơi để lại trong tôi nhiều nhớ thương nhất. Ngày đó, với số tiền dành dụm ít ỏi của một nhân viên bình thường, tôi vẫn đánh liều xách balô lên và ngồi trên chuyến bay đến nước Nhật. Chuyến đi của tôi vỏn vẹn trong vòng ba ngày, khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tôi đã rất trân trọng và tận dụng nó để khám phá được nhiều nơi nhất có thể. Thời tiết ở Nhật vào những ngày đầu xuân khiến tôi say đến mê mệt, cảm giác khoác trên mình chiếc áo ấm vừa phải và đi bộ giữa phố Tokyo lấm chấm sắc hồng của mùa hoa anh đào đủ làm ta in sâu trong tâm trí. Ẩm thực, nền văn hoá và con người Nhật Bản, tất cả đều tuyệt vời đến đáng ngưỡng mộ. Thanh xuân của tôi sẽ không bao giờ trở lại, nhưng chuyến đi Nhật Bản vào năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp ấy sẽ mãi là hồi ức quý giá mà tôi nguyện dành cả đời để nâng niu gìn giữ.

Nhật Bản- Một lần đến là yêu!
(Nguyễn Thị Huyền Trang)

Thật may mắn tôi đã có vài dịp được đặt chân đến đất nước mặt trời mọc. Mỗi lần đến đều đem lại cho tôi những cảm xúc khác nhau. Từ "cung đường vàng" Tokyo-Fuji-Kyoto-Osaka cho đến "hành trình xanh" về thăm hòn đảo ngọc Oshima nằm ở phía Nam nước Nhật...tất cả mọi chuyến đi đều in dấu những kỉ niệm đẹp về đất nước Nhật tươi xinh. Bài thơ dưới đây là những cảm xúc, những trải nghiệm về nơi tôi đã từng ghé thăm: NHẬT BẢN - MỘT LẦN ĐẾN LÀ YÊU! Em kể anh nghe về nước Nhật Nằm bên kia Đông Bắc Á địa cầu, Nền công nghiệp phát triển từ rất lâu. Một cường quốc đứng tốp đầu thế giới. Hokkaido - Một chiều đông vừa tới, Tuyết trắng rơi phủ kín dấu chân người. Em vẫn nhớ bánh “Người tình tuyết trắng” Sapporo - Trái tim trắng ngọt ngào. Tokyo - Mùa xuân đang vẫy chào, Anh đào nở, sắc hoa bừng góc phố. Cách không xa, Kawaguchi- Ko, Fuji- san tuyết phủ lúc hạ sang. Kyoto- Thu tới khẽ mơ màng, Ngôi chùa Vàng mang bề dày lịch sử, Thế giới tôn vinh, vạn người thành kính. Cố đô xưa, năm tháng mãi trường tồn. Nagasaki- Hạ về thêm nhộn nhịp, Sasebo bừng sáng lúc chiều tàn. Huis Ten Bosch – Một Hà Lan thu nhỏ, Domtoren- Tháp cổ đứng bên hồ. Bước chân qua những con phố xô bồ, Hành trình về phía Nam hòn đảo ngọc. Oshima - Ngọt ngào bao miền nhớ, Sakito - Một lần đến là yêu!

Tsurui Mura - Theo những cánh hạc bay
(Nguyễn Thị Phi Yến)

Giữa những ngày hạ rực lửa, có một kẻ đang mê mải giấc mơ chạy theo cánh hạc Tancho, đến với ngôi làng Tsurui trắng xóa của miền tuyết Hokkaido xa xôi. Trong giấc mơ phủ đầy tuyết trắng, kẻ mơ mộng ấy sẽ được trải nghiệm cảm giác dậy thật sớm, cẩn thận giữ ấm thân thể, cầm chắc máy ảnh trên tay để sẵn sàng góp nhặt những khoảnh khắc của sự sống kiêu hãnh giữa mùa đông giá buốt. Hẳn sẽ là giây phút đứng chôn chân trên cầu Otowa, ngây người trước vẻ đẹp kì vĩ của đàn hạc trong một sớm mai đầy hơi sương và tuyết lạnh. Hẳn sẽ là những cú bấm máy thu trọn vẹn đàn hạc Tancho đang say giấc nồng. Và chắc chắn sẽ là sự xúc động dâng trào khi chứng kiến những Tancho Tsuru ngỡ đã biến mất từ thế kỉ trước nay đang vùng thoát khỏi cơn mộng mị, vỗ cánh bay lên trời cao. Kẻ mộng mơ ấy đoán chắc mình sẽ như thế khi đứng đó và nghĩ đến sức sống mãnh liệt của hạc Tancho, như cách chúng gieo vào lòng người dân Nhật Bản một niềm tin bất diệt về khát vọng sống mà cô bé Sadako Sasaki năm nào đã gửi vào một nghìn con hạc giấy. Mơ về ngôi làng Tsurui, không chỉ vì sự thôn dã có một không hai của vùng đất lạnh giá hay mong muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hokkaido với bản chất khắc nghiệt, thách thức. Mà vì đây là vùng đất đủ "ấm áp" cho những kẻ mơ mộng an trú, đủ an toàn cho những cánh hạc Tancho cư ngụ. Để rồi đây, kẻ mộng mơ ấy sẽ lựa chọn Tsurui là nơi dừng chân trên hành trình khám phá Nhật Bản như cách mà đàn hạc Tancho đã gửi mình vào vùng đất này. Vào một đông nào đó, theo những cánh hạc bay...

Nhật Bản à, chờ mình nhé!
(Nguyễn Thị Thúy Phượng)

Gửi cậu – Đất nước mà mình cảm nắng! Nhật Bản của quá khứ ơi, cậu khi ấy mạnh mẽ và kiên cường lắm! Phải chăng, những trận núi lửa, những cơn sóng thần sẽ giận dữ lắm, bởi nó chả thể làm gì nổi cậu, trái lại, nó lại là nguồn động lực rèn giũa tinh thần kiên cường trong cậu. Mình yêu điều đó ở cậu! Và để đến giờ đây, Nhật Bản của hiện tại, vẫn mạnh mẽ, vẫn kiên cường nhưng ngày càng phát triển và “cuốn hút” hơn. Mình vẫn luôn là một giọt nước nhỏ bé trong Thái Bình Dương bao quanh cậu, vẫn luôn lắng nghe, tìm hiểu về cậu. Yêu cậu mình sẽ yêu luôn cả trà. Mình thật sự mong ước được ngắm những đồi Anh Đào rực rỡ thay vì chỉ lặng nhìn những cánh Anh Đào cô đơn trong công viên hiện tại. Mà Nhật Bản này, Kimono của cậu đẹp thật đấy! Trắng, xanh, hồng, đỏ,… thật đặc sắc! Mình muốn được một lần mặc một chiếc Kimono, rồi rong ruổi khắp nơi ngắm nhìn cậu. Một Tokyo tráng lệ, một Phú Sĩ quanh năm tuyết phủ, hay một đền Itsukushima với cánh cổng trời Torii huyền bí là những địa điểm mà mình sẽ không thể bỏ qua khi đến thăm cậu. Hay cầu Seto Ohashi: “Một trong những cây cầu dài nhất thế giới”, “một kiệt tác kĩ thuật” và “nên thơ và lãng mạn khi được thắp sáng bởi ánh đèn lightup”, chính bởi vẻ đẹp dung hòa ấy đã kích thích sự tò mò của một đứa thích khám phá như mình. Nhất định mình sẽ đến đây để được tận mắt kiểm chứng và cảm nhận vẻ đẹp đặc biệt ấy. Này Nhật Bản của tương lai, một ngày nào đó, mình sẽ đến thăm cậu thôi. Mình hứa đó! Chờ mình nhé! Người luôn dõi theo và ước mơ về cậu!

Theo ánh mặt trời
(Nguyễn Thị Vĩnh Phúc)

Từ bé, tôi đã được bố định hướng theo ngành công an bởi đó là truyền thống gia đình và cũng là ước mơ của bao người ở quê tôi. Thế nhưng, niềm đam mê tiếng Nhật và giá trị thời đại từ cuốn sách Khuyến học của Fukuzawa Yukichi đã truyền cảm hứng cho tôi dũng cảm bước qua rào cản từ gia đình và dư luận để tìm cơ hội học tập ở xứ sở anh đào, theo đuổi ước mơ về văn hóa giáo dục. Suốt hơn một năm chuẩn bị, vừa làm việc vừa ôn lại ngoại ngữ, tìm hiểu giáo dục Nhật Bản, liên lạc với giáo sư, viết bài luận…dù vất vả nhưng chưa một lần tôi nản chí bỏ cuộc. Và rồi, sự nỗ lực bền bỉ ấy đã giúp tôi thi đỗ thạc sĩ ngành môi trường tại Đại học Tsukuba danh tiếng cùng học bổng của Bộ Giáo dục Nhật Bản. Từ đây, một hành trình mới của tôi bắt đầu ở ngôi trường mới với những người bạn khắp 5 châu, những chương trình giao lưu văn hóa đặc sắc, những kỷ niệm, trải nghiệm “lần đầu tiên” không thể nào quên cho tôi thêm trưởng thành. Để giúp đỡ các bạn có hoàn cảnh khó khăn tự học tiếng Nhật và giới thiệu văn hóa Nhật, tôi đã thành lập dự án văn hóa-giáo dục phi lợi nhuận có tên gọi Road to Fuji. Sau 5 tuần triển khai, dự án đã chia sẻ nhiều thông tin bổ ích, thu hút hơn 3500 người theo dõi qua Facebook và nhận được đánh giá cao của người học. Đó là động lực cho tôi tiếp tục lan tỏa giá trị nhân văn của nó đến cộng đồng. Với tôi, ước mơ là ánh mặt trời dẫn lối chúng ta vượt lên nghịch cảnh, sống hết mình để cống hiến cho xã hội. Và ánh mặt trời của tôi đang tỏa sáng giữa đất nước mặt trời mọc.

Hãy căng buồm đón gió.Tìm tòi, ước mơ, khám phá-Mark Twain
(Nguyễn Trọng Cường)

Từ nhỏ tôi đã ước ao được đi du lịch để khám phá và học hỏi những điều mới mẻ và Nhật Bản là một trong số nước tôi muốn đến. Nhắc đến Nhật là nhắc đến ẩm thực sushi, tinh thần samurai… Nhưng theo tôi là chưa ĐỦ vì còn cảnh sắc thiên nhiên Nhật vô cùng lôi cuốn (ngoài núi Phú Sĩ), với tôi là hồ Towada – một trong những điểm đến ngắm mùa thu đẹp nhất theo bình chọn tờ Japan Railway. Towada đón tôi bằng luồng gió buốt tê tái, len lỏi từng thớ thịt khi tôi vừa rời xe buýt. Chưa hết, buồn cười nhất là tôi đã bị từ chối vào quán ăn gia đình Iwabuki do bất đồng ngôn ngữ, hôm sau tôi mới được giải thích là chỗ trống tối qua dành cho gia đình và cô chủ gửi tôi túi táo Aomori (vang danh độ giòn và ngọt) như cáo lỗi sự bất tiện. Bữa ăn có: sashimi cá hồi đỏ, cá smelt, cá suối nướng là những món cá địa phương trứ danh mà bạn nên thử để cảm nhận ẩm thực nơi đây. Đến Towada nhất định bạn phải đi du thuyền thưởng ngoạn sắc thu tràn ngập lá vàng lá đỏ tỏa bóng xuống mặt hồ yên ả -đó là một bức tranh tuyệt hảo mà thiên nhiên đã ban tặng. Bên cạnh đó, dòng suối Oirase chảy ra hồ Towada cũng là điểm đến không thể bỏ lỡ khi có dịp đến hồ. Oirase nhẹ nhàng uốn lượn qua khu rừng tự nhiên đầy màu sắc với những tảng đá phủ đầy rêu xanh là cảnh đẹp hiếm có khiến bao người phải xao lòng. Cản trở ngôn ngữ không làm tôi chùn bước mà trái lại tình cảm ấm áp người dân Towada tiếp đón tôi đã tiếp nguồn động lực để tôi học tiếng Nhật giao tiếp cơ bản và quay lại trải nghiệm các mùa còn lại: đông, xuân và hạ.

Lưu luyến Takayama
(Phạm Quốc Thông)

Những kiến trúc khai sinh từ thời Edo vẫn vẹn nguyên sau bao thăng trầm của thời cuộc... Những tiệm bánh truyền thống vẫn nâng niu hương vị của quá khứ… Những con đường, góc phố nhỏ xinh mà nhịp đập cuộc sống cứ chầm chậm, nhẹ nhàng… Phố cổ Takayama từ nhiều năm nay nổi lên trở thành địa danh dành cho tất cả những ai yêu thích sự trầm mặc và dung dị. Tọa lạc trong vùng núi Hida thuộc tỉnh Gifu, Takayama được bảo tồn chỉn chu để làm gạch nối cho một Nhật Bản hiện đại và những giá trị văn hóa lịch sử của một đô thị phồn thịnh trong quá khứ. Tôi chầm chậm dạo bước trên những con đường thưa người, hít hà chút se lạnh đầu đông, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái đến lạ...Rồi cứ thế lần lượt ghé vào những cửa tiệm thủ công mỹ nghệ, cửa hàng thực phẩm, quán cà phê, quán rượu sake…để được ngắm, được mua những món quà dễ thương, được chuyện trò với những con người thân thiện và hồn hậu. Mỏi thì đã có những hàng ghế ven đường, tôi chỉ việc thong thả ngồi mà nhìn mơ màng những chiếc lá phong vẫn còn thắm sắc lơ thơ trong gió nhẹ. Mau đói thế nhỉ ? Trưa nay tạm gác lại món bò Hida trứ danh vì chợt thèm ăn cơm. Và bữa trưa truyền thống với gạo dẻo, rau củ, thịt kho trình bày vô cùng đẹp mắt đã không làm tôi thất vọng. Chuyến du hành Nhật Bản đầu tiên năm 2016 đã đưa tôi đến những nơi chốn đẹp như mơ, trong đó Takayama khiến tôi thêm luyến lưu và yêu xứ sở Mặt Trời Mọc. Cầu mong Thế giới sớm được yên bình, để tôi, lại tiếp tục hành trình đến khám phá hòn đảo Hokkaido bốn mùa tươi đẹp !

Chi tiết tạo nên sự khác biệt
(Touprong Nai Mi Chia)

Cách một màn hình, nhưng Ba – một người chưa từng đặt chân đến Nhật – vẫn có ấn tượng sâu sắc với sự tinh tế của người dân ở đất nước này. Chuyện bắt đầu từ khoảng 20 năm về trước. Khi đó, ti vi hay phát những chương trình giới thiệu về Nhật Bản. Chương trình không chỉ thể hiện vẻ đẹp của phong cảnh, mà còn truyền tải sự tinh tế trong lối sống và suy nghĩ của người dân xứ hoa anh đào. Và điều đó chính là thứ đã thu hút một người cầu toàn như Ba. Sự tinh tế của người dân xứ Phù Tang được thể hiện qua từng hành động đời thường nhất. Dù là khi họ tiếp đón khách, lúc họ chăm sóc vườn tược, hay đơn giản chỉ là lúc họ nấu ăn đều có thể gợi lên cho người ta một cảm giác rất trân trọng và ấm áp. Một cảm giác mà chỉ có thể được sinh ra từ sự chân thành. Ba tôi nói rằng, chính sự quan tâm đến từng tiểu tiết có trong đức tính của người dân Nhật Bản, đã tạo nên cảm giác đặc biệt đó. Tôi nghĩ, chính những nhà làm phim cũng thể ngờ rằng, những thước phim của họ dựng từ gần 2 thập kỷ trước, có thể khiến Ba tôi - người chưa từng gặp một người Nhật nào - có tình cảm đặc biệt với người dân xứ sở hoa anh đào đến thế. Cho đến hiện tại, có thể áp lực cuộc sống từ lâu đã làm lu mờ ước mơ cá nhân của Ba. Nhưng tôi thì vẫn ghi nhớ Ba đã từng mơ được đến thăm, được trải nghiệm sự chân thành, mến khách của người dân Nhật Bản. Vì vậy, tôi thầm nhủ bản thân phải cố gắng nhiều hơn từng ngày. Có như thế, tôi mới có thể đem giấc mơ của Ba trở thành hiện thực trong tương lai gần nhất.

Ine-Thiên đường trên mặt đất
(Trần Tuấn Vinh)

Tôi yêu Nhật Bản, yêu từ con người với những đức tính đáng quí, yêu đến những công trình chỉ có người Nhật mới tạo được ra hay sự sầm uất, hào nhoáng của thủ đô đất nước-Tokyo. Nhưng điều làm tôi có niềm yêu thương mãnh liệt, và muốn đến Nhật Bản trong tương lai hơn cả đó chính là sự thanh bình của làng chài Ine. Biết được ngôi làng chỉ qua một tờ báo nhỏ, tôi đã bắt đầu tìm hiểu và quan tâm nhịp sống của những ngư dân Ine nhiều hơn. Ban đầu ngôi làng đã quyến rũ tôi bởi vẻ đẹp thơ mộng, cổ kính sánh ngang với thành phố nổi Venice-nước Ý nhưng về sau chính nếp sống của họ đã khiến tôi say giấc. Vẻ đẹp thực sự của Ine chỉ có thể chiêm ngưỡng từ phía đại dương, đến đây ngoài sự niềm nở, nhiệt tình của người dân, ta còn được chào đón bởi những chú hải âu hay những chú mòng biển đuôi đen bay quanh khi ngắm Ine trên những chiếc thuyền đánh cá. Hít một hơi, tận hưởng làn gió mát từ đại dương, ăn một món ăn tại Izakaya thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Tôi yêu Ine vậy đó, được ngắm nhìn làng chài từ biển khơi trên chiếc thuyền du lịch Ine-wan Meguri, được cảm nhận vẻ đẹp yên bình tựa tranh vẽ, được tham quan khu vực nuôi cá của ngư dân và chiêm ngưỡng những hòn đảo lớn nhỏ của vịnh Ine đó chính là ước mơ bấy lâu nay của tôi. Vẻ đẹp cùng nếp văn hóa mang hơi thở thời gian đã khiến tôi phải lòng nơi đây từ bao giờ không biết. Điều đó giúp tôi có động lực như ngày hôm nay để tiếp tục phấn đấu, để thực hiện ước mơ đặt chân đến nơi mà tôi coi là bình yên và hạnh phúc nhất thế gian này.

Nhật Bản cùng mong ước
(Trương Thị Uyên Trang)

Đời người như thế nào là đủ, là hạnh phúc? Phải chăng là làm những điều mình muốn làm, đi đến những nơi mình muốn đi? Nhưng đi đâu? Với tôi, đó chính là Nhật Bản _ một nơi hương sắc ngập trời, mùa xuân thưởng hoa mùa thu thưởng lá. Tôi mong muốn được tự mình trải nghiệm tất cả sự tân tiến và hiện đại nơi thành phố Tokyo. Từ tàu điện ngầm siêu tốc đến việc đặt chân lên tầng cao nhất của tòa nhà Abeno Harukas. Từ trên cao hướng ánh nhìn xuống toàn thành phố, cảm giác sẽ lâng lâng và xao xuyến nhường nào?! Không chỉ đơn thuần là một người yêu thiên nhiên cảnh quan ở Nhật Bản, tôi khao khát được tìm hiểu về văn hoá và con người nơi đây. Tận mắt xem những nghệ nhân gấp giấy Origami làm nên những tác phẩm để đời, trực tiếp trò chuyện với họ chính là ước mơ vô cùng lớn của tôi. Giữa ngày thu nào đó với tiết trời dễ chịu, khoác lên mình bộ Kimono truyền thống, tôi sẽ dạo bước trong khu phố Togoshi Ginza và thử hết mọi món ngon tại đây. Từ món bánh Taiyaki giòn rụm đến món mì Ramen nổi tiếng trong bộ truyện Naruto. Nếu đã nhắc đến truyện tranh, không thể không nhắc đến thánh địa Cosplay nổi tiếng ở Nhật Bản _ Akihabara, nơi mà văn hoá Cosplay bùng nổ, mọi người tự tin hoá trang thành nhân vật trong anime mình yêu thích. Tôi tin rằng khi đó, tâm hồn tôi sẽ được đắm chìm trong một Nhật Bản vô thực nhất. Rồi ngày ấy sẽ đến, ngày mà mọi mơ ước của tôi trở thành hiện thực. Không còn là những trang truyện hay thước phim, tôi sẽ tự mình đến và lưu giữ từng chút kỷ niệm vào trí nhớ.

Sống giữa lòng Nhật Bản
(Vũ Thị Khanh)

Tôi hay tự hỏi nơi đầu tiên khi tôi sống ở Nhật là nơi nào?- Chắc là một căn nhà nhỏ đầy nắng, có ô cửa sổ hướng ra biển ở Kanagawa-nơi mà mỗi ngày tôi sẽ ngồi vẽ những cánh buồm từ xa. Kanagawa mang trong mình nét cổ kính với những ngôi đền rêu phong ở Kamakura nhưng đồng thời cũng mang hơi thở của sự hiện đại với những địa điểm du lịch, những công viên đầy hoa ở Yokohama-tôi vẫn hay ao ước được mặc một chiếc váy xanh màu trời để đi chụp ảnh cùng hoa ở nơi này. Có lẽ vì cái cổ kính pha lẫn chút hiện đại ấy đã thu hút lấy tôi ngay từ những tấm ảnh đầu tiên mà tôi được nhìn thấy từ một nhiếp ảnh gia chụp khung cảnh Kanagawa. Sau Kanagawa, tôi muốn đến Hiroshima. Tôi biết đến Hiroshima từ thuở học lịch sử về Chiến tranh Thế giới thứ II và cái tên ấy khiến tôi nhớ mãi. Ở đây, tôi sẽ ghé qua Đền thờ Itsukushima, ngắm nhìn Đài tưởng niệm hòa bình Hiroshima, đến Ukai xem ngư dân đánh bắt cá bằng chim cốc (tôi nhớ mãi điều này qua truyện Shin- Cậu bé bút chì)... Rồi tôi lại đến Yamaguchi để bước qua 100 cổng Torii, đến Fukui để làm gốm,...Cuối cùng, tôi sẽ lại về một vùng nông thôn ở Nhật, mỗi sáng, tôi sẽ đạp xe dạo qua những cánh đồng lúa, chạy ra chợ mua vài thứ thật tươi ngon, nấu những món mình yêu thích cho người tôi yêu rồi cùng với họ ngồi ngắm hoàng hôn mỗi chiều…Tôi mong cuộc sống của tôi ở Nhật cứ chầm chậm trôi qua như thế, chẳng cần vội vã…Ước mơ về cuộc sống ở Nhật của bạn có giống như tôi không?

Please Choose Your Language

Browse the JNTO site in one of multiple languages